Tarot Story,  Trải nghiệm Tarot

04- The Emperor (Tarot story)

May rủi luôn là một phần tất yếu của mỗi lựa chọn, nhưng đủ can đảm để lựa chọn đúng lúc thì có thể chủ động đón nhận vận may hay sự rủi ro thật bình thản.

Lúc này, ở một không gian khác, đang đứng trước một vòng quay lớn khổng lồ đầy văn tự lan tỏa ánh sáng vàng kim, có hai chiếc bóng im lặng quan sát. Bỗng có tiếng nói cất lên:

–         Mọi chuyện đang đi đúng hướng đấy chứ ?

–         Cũng chưa biết được…

Vốn lẽ khuôn mặt của The Death chỉ còn chiếc đầu lâu nên Justice không thể biết ông ta đang nghĩ gì.

–         Chúng ta vẫn phải tuân thủ nguyên tắc không trực tiếp can thiệp cho đến phút chót, cần khảo nghiệm kĩ xem người được đặc ân bước đến Vòng quay số phận là kẻ như thế nào, đừng quên hắn ta vẫn chỉ là người mà con người thì lúc nào cũng có thể thay đổi.

–         Có vẻ ngài hơi cay đắng khi nhận xét nhỉ ? – Cô gái có đôi cánh trắng sau lưng nhẹ nhàng nói.

–         Nếu ngài làm công việc của ta thì sẽ hiểu, Justice, ngài có một thiên chức rất rõ ràng, ở ngoài ánh sáng rực rỡ và vinh quang, còn ta, công việc nghe mới đơn giản, nhẹ nhàng làm sao: Khẽ khàng đến bên thân xác hấp hối nào đó rồi nói “Kìa bạn thân mến! Đến lúc phải đi rồi… hoặc TA LÀ THẦN CHẾT! TA SẼ TIỄN NGƯƠI XUỐNG ĐỊA NGỤC”.

–         Vậy ngài cũng có trách nhiệm của riêng mình đấy thôi?

–         Cứ thử dứt một người ra khỏi những thứ họ đang có cùng người thân của họ mà xem, ngài sẽ thấy mệt mỏi vô cùng, ta luôn làm theo quy luật của tạo hóa nhưng lúc nào nhân loại cũng bắt ta phải lôi họ đi thay vì tiễn họ thật nhẹ nhàng. Ngoại lệ số ít có sự chuẩn bị sẵn khi ta đến đón, gặp họ mới thoải mái làm sao. Ta vui vì vẫn còn những người không sợ chết.

–         Công bằng với nhân loại hơn đi The Death, họ khác với chúng ta rất nhiều. Chúng ta biết rõ mình có vai trò gì và hiếm khi băn khoăn tự hỏi mình cần phải làm những gì. Thậm chí cả những con vật cũng thế, mèo sinh ra là mèo, chó thì vẫn là chó, sư tử thì oai vệ còn đàn cừu thật hiền lành..còn con người ấy hả? Họ còn chẳng biết họ là gì cũng như hướng đến đâu cơ. Làm người không đơn giản.

The Death im lặng, lúc nào đôi mắt của ông cũng chỉ là một hố đen thăm thẳm.

–         Hello! my friends!!

Sau tiếng nói có chút vui vẻ nhưng thiếu chân thành ấy, một sinh vật xuất hiện. Hắn có dáng vẻ kì lạ với đôi chân móng guốc lông lá, trên đầu có một cặp sừng cong vút, gương mặt tươi cười cùng đôi cánh dơi to lớn đen kịt sau lưng.

–         Có vẻ như ta không được chào đón ở đây nhỉ?

–         Nếu như ngươi có thể nói thẳng ra điều ngươi muốn sau đó rời khỏi đây thì sẽ được vui vẻ chào tạm biệt, Devil – Justice đáp lại.

–         Thôi được, làm vai thiện không xong thì lại làm vai ác vậy. Ta đến để đưa ra một đề nghị…

–         Nói đi.

–         Sao gắt gỏng thế người anh em? Không tốt cho da mặt đâu, à,  mà ta quên, ngươi làm gì có da mặt nhỉ?

Không khí xung quanh The Death trở nặng nề, trên tay xuất hiện một chiếc lưỡi hái lạnh lẽo văng vẳng tiếc kêu khóc gắn với một đoạn xích dài đang cháy.

–         Cất đồ chơi đi người anh em, sức mạnh của chúng ta phụ thuộc nhiều vào nhân loại đấy và đừng quên rằng ta nắm giữ họ, còn họ đâu có tôn sùng ngươi. Đáng lẽ ngươi phải kính trọng ta mới đúng, không có ta dẫn đường làm sao họ chết nhiều và nhanh hơn để ngươi có việc làm?

Devil vừa nói vừa cười để lộ những chiếc răng nhọn hoắt. Thi thoảng hắn lại liếm mép như thèm muốn thứ gì đó.

–         Ngươi nói đúng Devil, nhưng đừng quên họ cũng tôn sùng ta- Lúc này Justice không còn giữ vẻ ngoài hiền hòa nữa- Ta lúc nào cũng sẵn sàng nói chuyện phải trái với ngươi, bất kể là dùng lý lẽ hay sức mạnh.

Hắn ngừng lại suy nghĩ một lúc sau đó lại cất tiếng cười:

–         Bất kể khi nào Justice cao quý, sáng sớm hay tối khuya chỉ cần người có nhã hứng thì bề tôi sẵn sàng phục vụ…và người biết đấy, khả năng khiến phụ nữ hài lòng của ta rất.. ừm…chuyên nghiệp..

Một làn gió nhẹ nổi lên, vòng quay phía sau đột nhiên phát ra một chùm sáng rực rỡ, văn tự trên đó đang liên tục thay đổi.

The Death nhìn trực tiếp vào Devil bằng đôi mắt không đáy:

–         Ngươi muốn gì?

–         Ta muốn hỗ trợ các ngươi trong trò chơi thử thách.. tất cả chúng ta đều hiểu là nếu hắn đến được đây và thay đổi Vòng quay số phận thì mọi thứ sẽ được tái tạo lại theo ý hắn, gồm cả chúng ta nữa…Vậy nên, ý ta là tại sao không thêm chút rèn luyện cho người hùng đó nhỉ?

Devil nhìn The Death và Justice với ánh mắt xảo quyệt cùng sự độc ác không che dấu.

–         Ta chấp thuận.

“Tách”! sau tiếng búng tay giữa thinh không, thân ảnh Devil biến mất, tràng cười của hắn vọng lại “Ít ra trong hộp sọ vẫn còn thứ gì đó”.

Justice quay sang nhìn The Death rồi nói “Hy vọng tính toán của chúng ta là đúng”. The Death không trả lời, lặng lẽ nhìn vào quầng sáng của vòng quay số phận, bằng đôi mắt không đáy.

Trên sa mạc lúc này đang có một đoàn người đi với vẻ khẩn trương, họ cưỡi lạc đà và trùm kín khăn để tránh hơi nóng thiêu đốt cùng gió cát. Người đàn ông dẫn đường có vóc dáng cao lớn, đi phía sau ông ta trên con lạc đà nhỏ hơn là chàng trai có chiếc áo choàng đỏ nổi bật. Anh ta đang nghĩ “Bia lạnh.. chỉ cần một chai bia lạnh… thật lạnh” trong khi miệng đang lạo xạo toàn cát. Giữa đoàn người có hai phạm nhân, họ đều bị trói tay rồi dẫn đi, nhìn họ không có vẻ gì hung ác, đó là một chàng trai và một ông lão, quanh quẩn họ, chú chó nhỏ màu trắng vẻ mệt mỏi vẫn cố gắng theo chủ mình. Cho đến bây giờ, F vẫn chưa thể tin là anh đang bị dẫn đến gặp Hoàng đế Emperor để trả lời cho hành động ám sát Hoàng hậu Empress. Anh vẫn nhớ như in buổi sáng hôm ấy từ vị trí là một thượng khách, anh bị binh sĩ trói nghiến lại và bên tai văng vẳng câu nói lạnh lùng của Khan: “Lính nói rằng đã nhìn thấy ngươi rời phòng của Hoàng hậu đêm qua”.

Trong lúc này thì Magician cũng đã thôi nghĩ về bia, có điều gì đó không ổn ở đây và không thể thanh minh hay bỏ mặc F được, như vậy chỉ còn cách tùy cơ ứng biến. Magician tự tin là sẽ có cơ hội để giải quyết vấn đề này nếu như hai người không cố gắng tìm cách bỏ trốn. “Bỏ trốn? Sai lầm chết người nhất để tự vệ và khi bị bắt thì họ sẽ bị xử tử ngay tại chỗ mà không có cơ hội chứng minh sự trong sạch của mình, quan trọng hơn, anh muốn gặp hoàng đế”. Đi bên cạnh F là một ông lão già yếu, đôi mắt đục ngầu và thỉnh thoảng lại cất lên vài tiếng cầu nguyện ngắt quãng.

–         Đi tiếp hai giờ nữa thôi là ra khỏi xa mạc.

–         Hi vọng khi đến doanh trại hoàng đế sẽ cho chúng tôi cơ hội giải thích.

–         Ngài sẽ làm điều cần phải làm với các ngươi.

Magician nhìn về phía F và ông lão, lính đang mang đến cho họ một túi đựng nước nhỏ. F ngửa cổ uống từng  ngụm nước lớn ngon lành, đột nhiên trong đầu xuất hiện ý nghĩ “Uống hết đi, uống cho thật đã vào, lão già đó không sống được bao lâu nữa đâu, không phí phạm nước được” F giật mình thì thấy túi nước đã sắp cạn. Anh khẩn khoản đưa bình nước cho ông lão. Trong lòng không khỏi băn khoăn về ý nghĩ kì lạ lần đầu tiên anh cảm nhận được trong đời. Nó đen tối, hằn học song đầy quyến rũ. Sau khi uống nước xong, ông lão nhìn F rồi thở dài và lại cất lên những tiếng cầu nguyện.

     Magician đã nhìn thấy phía trước một thảo nguyên rộng lớn màu xanh. Trên nền xanh ấy là những khu lều trại của binh lính với những hàng rào gỗ nhọn hoắt. Bên cạnh là những vật to lớn được phủ kín để tránh gió cát của sa mạc. Những bãi tập bắn cung, múa thương, đấu kiếm và khiên được đặt ngay giữa những vật khổng lồ ấy. Tiếng hò hét và tiếng kim loại vang lên như trong một trận đánh thực sự. Ngay lúc đó có một tên lính phi ngựa tiến đến gặp Khan, họ trao đổi rất nhanh rồi đoàn người được tách ra. F và ông lão tù nhân bị mang đi một nơi khác còn Magician đi theo Khan để diện kiến hoàng đế.

     Sau khi rẽ qua nhiều căn lều đẹp đẽ, Khan dẫn Magician đến căn lều tồi tàn nhất của doanh trại, thứ vải đã cũ, bợt bạt và không còn nhìn ra nó màu gì nữa.

–         Hạ thần Khan xin được diện kiến bệ hạ!

Chiếc rèm được cuốn lên và Magician được Khan dẫn vào với lưu ý “Nếu không muốn bị chặt chân thì hãy nhớ bước chân phải vào trước”

Trong lều rất sạch sẽ và nó rộng hơn anh tưởng, chính giữa là một người đàn ông cao lớn, uy nghiêm với cặp mắt sáng. Ông ta có một chòm râu bạc khá dài. Bên tay trái là một cận thần nhỏ bé, vẻ ốm yếu, còn bên phải là một dáng người mảnh khảnh trong bộ chiến giáp màu đỏ đang đứng bên một võ sĩ có đeo một thanh kiếm ngắn ở thắt lưng.

     Tất cả họ không có vẻ chú ý đến Magician. Trừ cái nhìn thoáng qua của người thanh niên mặc giáp đỏ, anh ta đeo một chiếc mạng che mặt và đó là lí do Magician đặc biệt quan tâm đến đôi mắt.

Sau khi thống nhất với nhau quyết định nào đó, hoàng đế ra hiệu cho Khan bước tới.

Lúc ấy Magician chú ý đến sa bàn đang được bố trí ở giữa căn lều. Sau sa mạc là doanh trại được đánh dấu bằng những ô vuông nhỏ rồi khoảng trống bao la của thảo nguyên bị chặn lại bởi một dãy núi, phía sau là thung lũng có những viên đá nhỏ kì lạ và các tòa tháp, có vẻ giống với một thành phố. Vượt qua thung lũng sẽ đến rừng, nơi con sông chảy qua. Anh cố gắng ghi nhớ thật kỹ tấm bản đồ này, chắc chắn nó có ích. Bấy giờ hoàng đế Emperor lên tiếng:

–         Ngươi đã hoàn thành  nhiệm vụ, Khan, giờ ta cần gặp riêng người này. Mandarin hãy chuẩn bị những gì ta yêu cầu, Shogun xem tình trạng huấn luyện binh sĩ đến đâu còn Baron, ngươi hãy đi chăm sóc tù nhân đặc biệt của ta.

Tất cả đều y lệnh lui ra, trước khi ra khỏi, Baron có liếc qua Magician. Anh cảm nhận được nhưng sự tập trung đang dành hết cho vị hoàng đế trước mặt. Emperor chậm rãi ngồi xuống rồi lên tiếng:

–         Lý do ngươi ám sát hoàng hậu là gì?

Magician như ngừng thở vì lối vào đề quá trực diện có phần áp đặt của Emperor, theo phản xạ, sự giận dữ bùng lên trong anh nhưng anh trấn tĩnh lại được và dõng dạc trả lời:

–         Dù bị bắt buộc phải gặp hoàng hậu nhưng chúng tôi yêu mến sự đức độ của người. Tôi và học trò của tôi tuyệt đối không làm chuyện đó.

–         Vậy ta cần lý giải ra sao vì sự trùng hợp giữa cái chết của hoàng hậu và sự xuất hiện của các ngươi?

–         Ngài cần nhớ đến những kẻ thù của ngài, những kẻ đủ căm hận ngài để thực hiện hành vi tàn nhẫn đó. Nếu như tôi không nhầm thì thời điểm này ngài có ít nhất một kẻ thù như vậy.

Emperor nhìn Magician, cái nhìn mang theo áp lực và làm chủ vận mệnh của kẻ đối diện. Mặc dù đã tiếp xúc với nhiều hạng người nhưng Magician tin cái nhìn này mang theo sức mạnh chỉ sau Death.

–         Vậy thì ta đã có giải pháp cho vấn đề này rồi. Ta tin lời ngươi, sau hai ngày nữa ta sẽ treo cổ tên học trò của ngươi lên.

–         Nhưng cậu ta vô tội! tôi biết rõ điều ấy.

–         Ta cũng tin ngươi ở điểm này. Nhưng cần có người phải chịu trách nhiệm cho cái chết của hoàng hậu, hoặc ngươi hoặc cậu ta. Chắc chắn ta sẽ không để thủ phạm thực sự thoát song không thể thiếu tấm gương răn đe cho sự phản bội.

–         Ngài nghĩ rằng có người đã phản bội?

–         Chỉ những kẻ biết hoàng hậu được bảo vệ an toàn đến mức nào thì mới có cơ hội làm hại nàng- Đôi mắt của Emperor thoáng qua sự đau khổ, nhưng rất nhanh, nó tan đi như một làn khói thuốc.

–         Xin hoàng đế Emperor anh minh và nhân từ cho chúng tôi được tìm ra thủ phạm. F còn quá trẻ, hơn nữa còn là một thanh niên chăm chỉ, lương thiện.

Emperor nhìn Magician rồi nói:

–         Đó là lý do sau hai ngày ta mới treo cổ hắn.

“Hai ngày? Liệu ông ta tàn nhẫn hay quá điên rồ? thủ phạm chắc chắn sẽ lẩn trốn rất nhanh hoặc nếu có ở lại, hắn ta cũng phải có vỏ bọc cực kì an toàn nên mới không lo bại lộ. Vụ làm ăn này ta dường như không có khả năng chiến thắng” Magician liên tục suy nghĩ.

     Trong lúc ấy, F và ông lão đã bị giam trong một căn nhà nhỏ được đắp bằng đất, thứ ánh sáng duy nhất bên trong là chiếc lỗ được đục để mang không khí vào cho tù nhân. Lượng không khí đủ để họ không chết nhưng cũng không thể hô hấp thoải mái để đưa máu lên não mà nuôi dưỡng các kế hoạch bỏ trốn. Trừ cái lỗ đó ra, cách cửa khép chặt là con đường duy nhất nối căn nhà kín như bưng ấy với sự sống bên ngoài. Thứ ánh sáng lờ mờ và hơi nóng khiến F uể oải trong tình trạng nửa nằm nửa ngồi, anh vẫn nghe thấy tiếng sủa thân thiết của chú chó bên ngoài. “Tội nghiệp, giá mình là hoàng tử thì nó cũng đỡ khổ, đã làm kiếp chó lại còn là chó của một gã nghèo kiết xác thì thê thảm lắm… Mà nhắc đến hoàng tử với hoàng tộc làm gì nhỉ? Ngày hôm trước ăn uống vui vẻ với họ, ngày hôm sau họ tống mình vào ngục chẳng nể nang, chắc đây là kiểu giao tiếp của giới thượng lưu mà quê mùa như mình chẳng hiểu được ”. Tiếng ho của ông lão làm F chú ý, không rõ ông già đáng thương này đã mắc tội gì, có lẽ ông cần sự chăm sóc:

–         Ông có cần giúp gì không?

Ông già im lặng trong góc tối không trả lời. F lại tiếp tục suy nghĩ của mình và chợt nhớ ra hai người chưa được ăn gì trong suốt hành trình. Anh vùng tới cửa, la to “Chúng tôi cần ăn chút gì đó, làm ơn !” Thực ra F không có bụng dạ ăn uống giờ này song không thể bỏ mặc ông lão được. Đột nhiên có tiếng lách cách rồi thình lình cửa bật mở, hai tên lính đi vào đưa F và ông lão đến căn lều phía đối diện, bên trong có sẵn bàn ăn nhỏ cùng một người đeo mạng che mặt đang ngồi đợi.

“Thưa ngài, chúng tôi đã dẫn họ đến!” Người này khoát tay để lính lui ra, đoạn ra hiệu cho hai người ngồi vào bàn. F ngạc nhiên khi thấy ông lão ăn ngay với vẻ bị bỏ đói lâu ngày. Anh bỗng cảm thấy đói cồn cào nên cũng nhanh chóng nhập cuộc. Đợi hai người ăn hết, người này chỉ cho họ phía góc lều sạch sẽ được trải thảm, ngạc nhiên hơn F thấy túi đồ của mình để sẵn ở đó. Kiểm tra lại thì không thiếu món gì và thật kì lạ, cuộn da dê cũng nằm trong đó. Ông lão cầu nguyện rồi ngả lưng xuống ngủ luôn. F lên tiếng:

–         Cho hỏi ngài là ai?

Người đeo mạng che mặt suy nghĩ rồi cúi xuống lấy ngón tay viết trên nền đất: “BARON”.  F nhớ đến hình ảnh trên bức phù điêu tại lâu đài: Đại tướng Baron. Có vẻ như ông ta gầy hơn và không toát lên vẻ hiếu chiến như anh từng thấy.

–         Chừng nào thì chúng tôi được tự do? F tiếp tục hỏi.

Lúc đó chú chó trắng của anh chạy vào, vô cùng mừng rỡ. Thấy nó anh cũng rất vui và không để ý rằng Baron đã rời khỏi lều lúc nào không hay.

***

Tại một góc khác của doanh trại, Magician không thể ngủ được. Anh vẫn chưa tìm được ra giải pháp nào cho vấn đề này. Đúng là tối hôm đó anh có đến bên cửa sổ phòng của hoàng hậu Empress để nghe lén, Khan cũng làm điều tương tự nhưng linh tính mách bảo anh rằng đó là hành động bảo đảm sự an toàn cho hoàng hậu. Tuy nhiên sự bình tĩnh của Khan khi bắt giữ F làm anh có chút hoài nghi.Trước mắt phải tìm ra chỗ họ giam F, cần phải có phương án dự phòng. Magician quyết định sẽ ra khỏi lều đi dạo, dường như Emperor cũng bận nhiều việc và tin rằng anh sẽ không dám chạy trốn nên không có ai quản thúc anh cả. Sau khi cải trang cho giống với lính canh, anh bước về bãi đất trống phía trước, lính đang tụ tập khá đông thành một vòng tròn. Tò mò, Magician chen vào và thấy ở giữa khoảng đất trống ấy có hai tên lính đang đánh nhau. Nhìn chúng thật thê thảm với gương mặt sung húp. Không khí náo nhiệt ngay lập tức lắng xuống khi từ trong bóng tối xuất hiện bóng người bên hông giắt hai thanh kiếm, một ngắn, một dài.

–         Tướng quân!

–         Shogun tướng quân!

Shogun bước vào nhìn thẳng vào hai tên lính, đoạn hỏi “ Muốn tập luyện thêm hả?”,  gã lính to con hơn lên tiếng “Thưa tướng quân, hắn xúc phạm tôi”, tên còn lại cũng đáp “Thưa tướng quân, hắn đã xem trộm thư từ vợ chưa cưới của tôi, không những thế hắn mạo danh tôi viết một lá thư tục tĩu gửi lại cho nàng”- Đám binh lính bên ngoài cười ồ. “Vậy thì, các ngươi hạ được ta rồi ta sẽ cho biết ai đúng ai sai, kẻ sai sẽ đi gánh nước thay cho kẻ đúng một tháng”- Shogun ôn tồn nói. Cả hai gã nhìn nhau, trong lúc ấy Shogun đã rút kiếm ra và quay ngược sống kiếm lại. “Sắp có trò vui đây, Emperor toàn cận thần có cá tính”- Magician thích thú nghĩ. Hai thanh kiếm cũng được ném vào, do không còn lựa chọn, chúng nhặt kiếm và lao vào tướng quân của mình. Shogun bình tĩnh nghiêng sang trái rồi nhanh như cắt nắm lấy cổ tay của tên lính rồi dùng đốc kiếm giáng mạnh vào mặt gã, tên còn lại vội vàng thúc mũi kiếm thẳng ngực Shogun. Bằng động tác uyển chuyến song dứt khoát, tay ông ta vòng qua cổ tên lính đang bị mình khống chế và xoay hắn đón lấy mũi kiếm ấy. Tên kia hơi rụt tay lại xong không kịp nhưng đúng lúc ấy hắn thấy bả vai đau nhói và quỵ xuống, kiếm của Shogun đã chẻ thẳng vào hắn ta, đáng sợ hơn, chính trong tích tắc hắn do dự ấy.

Hai tên lính nằm im trên mặt đất. Shogun lên tiếng “Các ngươi thấy đấy, không thể uổng phí thời gian tập luyện vào những thứ vô bổ. Nếu ta là quân địch thì chúng đã một chết, một tàn phế rồi. Hàng ngày, ta luôn nhắc các ngươi phải đủ sức một chọi ba thì mới mong ra trận, và quan trọng hơn là để sống sót trở về. Đó là cách các người thể hiện trách nhiệm với người thân của mình”. Đột nhiên ông ta hỏi: “Ta muốn biết tại sao bức thư ấy lại lạc vào tay tên kia?” Toán lính im lặng. Phía sau có tên lính bỏ chạy, Shogun nhanh chóng lướt đến hắn ta giống một con diều hâu chuẩn bị bắt mồi. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, gã đột ngột giằng lấy cây giáo trong tay đồng đội rồi rú lên khi quay lại chém ngang nó vào người Shogun. Gương mặt lạnh lùng không chút giận giữ của Shogun chạm mặt hắn trong khi thanh kiếm của ông đã xuyên thủng lồng ngực. Shogun nhẹ nhàng rút thanh kiếm ra lau máu bằng khăn tay sau đó bước đi. “Ta không cho phép những kẻ tiểu nhân thích gây nên sự bất hòa có chỗ trong quân đội của mình, các ngươi nhớ lấy! Trên chiến trường cũng vậy, đồng đội hèn nhát sẽ khiến các người chết nhanh hơn các ngươi nghĩ. Dọn dẹp đống rác này đi rồi mang hai tên đần độn kia đến chỗ giam tên tù bình mới, chúng sẽ cần thời gian suy ngẫm”. Dứt lời bóng ông cũng tan vào màn đêm. Lúc này gã lính bị đâm đổ gục xuống, ngoài nhát kiếm bị đâm ra thì cổ cũng đứt lìa và cây giáo cũng bị gãy làm đôi. “Đường kiếm kì diệu quá, thanh Katana ông ta dùng thuộc loại tuyệt hảo,  nếu có cơ hội sống lại chắc mình cũng mua bộ Katana bày ở văn phòng, chắc đối tác đến sẽ đàm phán nhanh hơn…Giờ phải đi theo xem chúng giam F ở đâu” Magician nhanh chóng lẩn vào đám lính.

     Mặc dù đã dành ra nhiều thời gian suy nghĩ cũng như tìm kiếm, từ đêm hôm ấy, đã hai ngày trôi qua. Ngoài việc biết nơi F bị giam ra thì Magician không có thêm được thông tin gì. Đến sáng mai Emperor sẽ treo cổ hai tù nhân đáng thương, giá treo cổ đã được dựng sẵn, vào theo ông ta, tử tù mà được chết toàn thây là nhân đạo.

 Có lẽ anh cần phải hành động.

Tối hôm ấy, Magician mang theo sẵn tấm bản đồ khu vực anh tự vẽ lại theo trí nhớ và chuẩn bị giải cứu F. “Mặc dù mạo hiểm thật nhưng đằng nào cũng phải làm tròn giao kèo với Death, không thể để F chết ở đây được, nhỡ chẳng may mình chết thì ít nhiều lão cũng biết mình đã tận tụy và biết đâu cho hợp đồng mới ngon ăn hơn thì sao? Chết rồi mà vẫn phải đi đóng vai lừa dối, phản trắc như hồi còn sống thì mệt mỏi lắm”.

 Bên ngoài bỗng vang lên tiếng kèn lệnh, sau đó là âm thanh của hàng trăm bước chân dồn dập xen lẫn tiếng binh khí lách cách, vừa mới ló mặt ra ngoài, Magician đã thấy Khan trong chiến giáp, tay xách cây kích lớn và sau lưng có đeo một thanh đao cán dài, loại trảm mã đao. “Ở yên đấy, doanh trại bị tấn công”. Phía xa xa khói bốc lên và tiếng hò hét vang dậy, “Tôi sẽ giúp” nói đoạn Magician phóng vụt đi. Dĩ nhiên chỉ ít phút sau anh đã ở trước nơi giam giữ F, không thể bỏ phí thời cơ này, may mắn sao hai tên lính cũng không còn bị giam ở đây. F bị đánh thức và được trao ngay cho tấm bản đồ. “Nhưng còn ngài thì sao?”; “Ta không thể bỏ đi được, chúng sẽ nghi ngờ, cậu cần nhanh chóng rời khỏi đây ngay”; “Ông lão thì sao? ông ta cũng sẽ chết đúng không?”

–         Đúng, nhưng đó không phải là việc của chúng ta…

Khi nghe Magician nói vậy đột ngột trong đầu F lại vang lên giọng nói trong sa mạc “Giết quách lão đi, lão mà khai ra là chết hết”. F giật mình lắc đầu mạnh và đáp lại cương quyết:

–         Tôi không bỏ mặc ông ta được tôi sẽ đưa ông ta đi theo!

–         Làm gì thì làm luôn đi…

–         Vậy sao lúc đầu ngài nói chạy trốn không phải là giải pháp?

Trong tình huống cấp bách như vậy, đáng lẽ Magician có thể nổi giận song không hiểu sao anh lại giảng giải cho F, như thể đó là bài học cuối giữa họ:

–         Kế hoạch phải dựa vào thực tế và cần linh hoạt để tạo ra cũng như phá hủy chúng. Cậu phải biết quý trọng sinh mệnh của mình và có kế hoạch riêng cho bản thân thay vì làm theo kế hoạch của người khác. Giờ thì đi đi.

F nhét túi đồ vào áo rồi cõng ông lão lên lưng, ông ta vẫn ngủ. Suốt mấy ngày nay ông ta chỉ ăn và ngủ. Ra đến cửa lều F sực nhớ đến chú chó nhưng đã có tiếng binh lính đi về phía này, Magician ra hiệu cho F đi ngay đoạn ném cây đuốc đang cháy vào trong lều, bên trong giờ chỉ còn cái xác của tên lính bị Shogun giết hôm trước. Magician đã đánh cắp mang về đây vì xét thấy vóc dáng hắn khá tương đồng với F. Làm xong việc đó anh kèo sụp chiếc mũ vải rồi chạy ngay đến tốp lính đang đi tới hô hoán lớn: “Lùi lại ngay! có toán quân lạ mặt đến đến cướp lão già và thiêu chết gã tù binh rồi!! chúng đang  phía trước, đông lắm!” Trông thấy ngọn lửa, đám lính vội giữ đội hình và một gã chạy ngay đi gọi viên binh…

Sáng hôm sau, Magician được gọi đến từ rất sớm. Đã chuẩn bị trước anh bình thản nhìn lại gương mặt mình, quả là ngủ ngon sẽ có tác dụng tốt. Giờ này chắc F đã lẩn được vào rặng núi rồi.

Trong căn lều tác chiến không có mặt Khan, lính báo ông ta bị thương khá nặng song bên địch quân tổn thất cũng không nhỏ. Trên đường tới đây, Magician nhìn thấy đống xác đang bị châm lửa đốt. Chúng  có những hình vẽ kì lạ trên mặt và dường như lúc nào cũng sẵn sàng sống dậy để chiến đấu tiếp vậy. Hoàng đế Emperor mở lời:

–         Ngươi đã có bằng chứng gì chưa ?

–         Thưa hoàng đế, tôi đã rất cố gắng. Giá mà ngài có thể ra ơn thêm chút thời gian…

–         Có lẽ ngươi không cần đến thời gian nữa, bạn của ngươi chết rồi.

–         Ngài đã giết cậu ta ư?

–         Không, đêm hôm qua trong lúc doanh trại bị tấn công, đã có vài kẻ lạ mặt lợi dụng thời cơ cứu lão già, có lẽ anh bạn trẻ của ngươi đã tận mạng. Chúng đã giết cậu ta và đốt chiếc lều. Sáng nay binh lính đã tìm thấy cái xác cháy đen.

Magician im lặng, không giấu sự thất vọng và chán chường. Emperor tiếp lời:

–         Người nên hiểu là ta cũng không muốn phải giết cậu ta, đôi khi số phận tước bỏ cơ hội của một số người song lại đem đến cơ hội cho nhưng kẻ khác. Hiện nay Khan đang bị thương, binh sĩ thì không thể không có chủ tướng, ta thấy ngươi và Khan có quen biết từ trước nên muốn ngươi ở lại giúp đỡ hắn ta, ngươi nghĩ sao?

“Vậy ra muốn giữ mình lại làm con tin đây” Magician cười thầm. Anh đáp:

–         Mạng sống của tôi trong tay ngài nên tất cả do ngài định đoạt, song tôi sẽ không tham gia cuộc chiến, tôi còn có việc riêng của mình, như kiếm sống chẳng hạn.

–         Ngươi cũng có tham vọng đấy. Emperor cười lớn.

Phía sau Mandarin bước lên đưa ra tấm bản đồ và chỉ xuống một thị trấn đông dân cư có nhiều đồng ruộng màu mỡ, quan trọng hơn, có kí hiệu hai mỏ vàng ngay cạnh.

–         Sau khi chiến tranh kết thúc, phần đất này sẽ thuộc về ngươi trong 10 năm.

–         10 năm? sau đó thì sao?

–         Ngươi trả lại đất và sống giàu có với lợi tức của mình- Mandarin đáp với giọng vui vẻ.

–         …

–         Đó là lựa chọn thông minh cho một kẻ không trực tiếp ra đồng để giữ làn da trắng nhưng vẫn muốn có những bắp ngô ngọt đấy- Mandarin mỉa mai với nụ cười, con người này hình như không biết giận.

–         Ngọt như vậy thì ta phải nhận thôi.- Magician cũng cười đáp lại.

Emperor vỗ tay, vẻ hài lòng. Ông ta ra lệnh cho gọi Baron vào đồng thời để Magician lui. Lúc đi ra anh thấy Baron đang dắt theo chú chó của F, nó có vẻ bồn chồn vì bị đeo xích, dù sợi xích ấy bằng vàng. Magician cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng được lệnh của Khan mời đến, anh phải đi ngay “Chà! được “lệnh” “mời” đến cơ à ? Lại thời kì nhọc nhằn làm công ăn lương rồi đây… ”- anh nghĩ.

Lúc này chỉ còn lại ba người, Mandarin nhìn chú chó rồi hỏi Baron:

–         Ngươi đã làm như những gì ta dặn rồi chứ?

Baron gật đầu.

–         Ta cho phép ngươi nói Baron.-Emperor ngả người ra sau chiếc ghế bằng đá, tay xoa xoa lên đầu cây trượng vàng.

–         Thưa hoàng đế, thần đã làm như người dặn. Hắn đã mang theo cả cuộn da dê.

–         Tốt lắm, lão già sẽ đưa hắn đến chỗ mà chúng ta cần, khi đó với thứ chúng ta đã ướp lên cuộn da dê, anh bạn nhỏ này sẽ sớm tìm thấy chủ của mình thôi- Mandarin khoái chí cười híp mắt lại, toan đưa tay vuốt chú chó.

Nó bước giật lùi và sủa, Baron ôm nó vào lòng, chú chó ngoan ngoãn im lặng. Chiếc mạng che mặt rơi ra, để lộ gương mặt của một cô gái trẻ xinh đẹp nhưng lạnh lùng.

Emperor ngồi thư thái trên ghế, đêm hôm qua sau khi chỉ đạo cho Shogun thực hiện cuộc tấn công giả, ông đã lệnh cho hắn đi theo đẻ bảo vệ F và ông lão. Họ cần sống để đến được nơi mà Emperor muốn họ đến. Phải thừa nhận vở kịch này sẽ khó hoàn thiện nếu không có sự tham mưu của Mandarin khi đưa xác lính tử trận trước đó đến hỏa thiêu sau khi đã vẽ lên mặt họ và khả năng thuần phục chó của Baron. Giờ Emperor cho phép mình nghỉ ngơi đôi chút trong khi hai vị mưu sĩ trung thành của ông bàn bạc về trận chiến sắp tới. Ông cần nghe kết quả khi thức dậy.

              (còn tiếp)

(ảnh: Internet)

Xin chào! Tôi là một người bạn giản dị. Tôi thích đọc sách, viết lách và gắn bó với giáo dục.

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *