03- The Empress (Tarot story)
Những chuyến đi không báo trước luôn đem đến những trải nghiệm khác thường khiến thời gian và nguyên tắc không kịp thời can thiệp. Lúc này F đang ngồi đối diện với Magician trong một chiếc xe ngựa, bên ngoài là một cơn mưa đêm khiến cảnh vật ẩn hiện sau màn hơi nước ẩm ướt.
– Cậu muốn biết về lời tiên tri chứ ?
– Vâng, tôi rất muốn biết. Dường như ngài thay đổi hẳn sau lời tiên tri ấy.
Magician quay ra nhìn trực diện vào F, cái nhìn bình tĩnh của người luôn tự chủ trước mọi hoàn cảnh.
– Tôi sẽ nói cho cậu điều tôi đã thấy, nhưng không có nghĩa rằng nó sẽ trở thành hiện thực… Sau khi chúng ta đến gặp Empress, sẽ có một sứ mệnh đặc biệt mà ta buộc phải chấp nhận. Cậu sẽ đến gặp Hierophant còn ta sẽ gặp Emperor, mục đích là chấm dứt cuộc chiến bằng mọi giá.
– Với ngài thì có thể, nhưng tôi làm sao đủ sức khuyên giải một ông hoàng từ bỏ quyền lực chứ ?
– Ai rồi cũng phải học cách từ bỏ những thứ không quan trọng khi đã nhận ra được điều gì thật sự quan trọng, như sinh mạng chẳng hạn.
– Vậy trong lời tiên tri ngài còn nhìn thấy điều gì nữa?
– Ta thấy chúng ta sẽ thay thế hai người đó phát động một cuộc chiến mới…
– Không thể nào!
– Cậu hãy nghe nốt phần sau đi đã. Trận chiến cuối cùng ấy xảy ra tại chính ngôi đền trung lập và High Priestess đứng ở trên cao quan sát. Vào lúc quan trọng nhất thì cô ta đã gọi một thứ gì đó từ bên dưới ngôi đền khiến mọi thứ sụp đổ. Đến đó thì mảng ký ức màu sáng kéo ta ra khỏi lời tiên tri.
– Những điều ấy đã được ngài biết trước rồi thì liệu chúng ta có bỏ trốn được không?
– Cậu nghĩ đến việc bỏ trốn thật sao? Lần đầu tiên F thấy Magician cười lại kể từ khi rời khỏi ngôi đền.
F không biết rằng có rất nhiều chi tiết quan trọng trong lời tiên tri ấy đã bị thay đổi, điển hình như việc sau lưng Magician có một cái bóng của kỵ sĩ trên lưng ngựa còn F có cái bóng của một người mang đôi cánh chim sau lưng khi giao chiến trong ngôi đền ấy. Magician càng ngày càng nhận ra được họ bị cuốn vào một vở diễn nhỏ trong một màn kịch lớn. Nhưng tiết lộ tất cả vào thời điểm này là không thích hợp. Mọi chuyện có lẽ được quyết định ở lần gặp gỡ Empress tới. Nếu may mắn, mớ rắc rối này sẽ được giải quyết bằng việc Magician can đảm làm việc mà không ai nghĩ tới.
Chiếc xe ngựa dần chạy chậm rồi dừng hẳn bên một bờ sông vắng. Người đánh xe mở cửa rồi dẫn Magician và F xuống một con dốc nhỏ dẫn đến sát mép sông. Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn khiến không ai có thể thấy được bờ bên kia của dòng sông, nhưng Magician đoán dòng sông này cũng không rộng lắm. Bên cạnh F đang lấy một miếng vải cũ buộc tạm vào cổ chú chó nhỏ vì lo nó bị lạnh. Người đánh xe ngựa bước xuống một con thuyền nhỏ, đợi hai người ngồi yên rồi bắt đấu lấy chiếc sào dài đẩy thuyền ra giữa dòng nước, ông ta chầm chậm khoát chiếc mái chèo trong tay mình, nhẹ nhàng nhưng đầy tập trung. Hóa ra họ đi xuôi theo dòng sông thay vì đến bờ bên kia như Magician dự đoán. Có lẽ trời đang sáng dần nhưng màn sương mù vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tan. F lo lắng thuyền có thể sẽ mắc vào một phiến đá ngầm nào đó hoặc bị cuốn vào vùng nước xoáy nên anh có vẻ rất căng thẳng, trái lại Magician đang tận hưởng phút thư giãn hiếm hoi trước cuộc đấu trí sắp tới mà bản thân không được mắc sai lầm. Anh không sợ chết ở trong cái thân xác đi mượn này, nhưng lời Death nói về vòng quay số mệnh khiến anh có sự tò mò nhất định. Trong thỏa thuận không nói đến việc Magician không được phép có những kế hoạch riêng cho mình. Một ý nghĩ đã bắt đầu hình thành trong anh.
Con thuyền rẽ sang một nhánh sông rất hẹp, sau đó nó lướt tới một chiếc cổng sắt đã được nâng lên, bên trong là một đường hầm với trần thấp sâu hun hút. Có vẻ như họ đang đi vào lâu đài từ lối ngầm bí mật thông ra sông. Hai bên vách đá tối tăm được thắp sáng bởi những ngọn đuốc sắp tàn. F quay sang hỏi:
– Chúng ta đang bị đưa đến nhà giam sao?
– Chưa chắc, ta nghĩ người chủ nhà sẽ phải tiếp khách trước đã rồi mới căn cứ vào thái độ và quà tặng của họ mới quyết định sẽ đối xử với họ ra sao.
– Nhưng chúng ta không có tiền và cũng chẳng có gì đáng giá cả?
Magician lấy cuộn da dê ra đưa cho F, “Giờ thì cậu có rồi đấy”
F cầm chắc cuộn giấy đoạn nhét ngay nó vào túi đồ của mình
– Cứ thoải mái và bình tĩnh, nếu bị bắt giam thì cũng chẳng có gì đáng ngại ta sẽ có cách để đưa hai chúng ta thoát ra.
Người lái đò nheo mắt nhìn hình ảnh phía trước: đó là một bến thuyền ngầm với khoảng hơn chục chiếc thuyền nhỏ, trên bến một gã lính gác to béo đang ngủ gục trên chiếc ghế gỗ ọp ẹp, dưới chân hắn là vỏ chai rượu và một nhúm xương gà vương vãi. Ngay khi buộc con thuyền lại vào cọc, ông ta bước đến và cầm ngay chiếc roi đang giắt bên hông vụt mạnh xuống tên lính. Bị đau hắn giật mình rồi sau đó lăn xuống dòng sông, hắn chấp chới ngoi lên và F thấy rõ sự kinh hoàng trong đôi mắt cùng giọng nói lắp bắp, có thể một phần do lạnh: “Ngài….Ngài… Khan…”
Người đàn ông cao lớn lạnh lùng quay đi và đây là lần đầu tiên ông nói trong suốt hành trình “Ngày mai ngươi hãy nhận nốt số tiền công còn lại rồi tự tìm người tốt hơn để thay thế, nếu gã đó cũng như ngươi thì tự tay ta sẽ chém cả hai.”
Ông ta quay lại ra hiệu mời Magician và F đi theo. Họ bước lên một cầu thang nhỏ dẫn lên một căn phòng rộng lớn sáng trưng, bình minh đang đến khiến F cảm thấy vô cùng khoan khoái, chú chó nhỏ mừng rỡ chạy xung quanh và đánh hơi mọi thứ lạ lẫm, nắng bắt đầu rọi vào phòng đem theo mùi ngai ngái của cỏ tươi. Khan đi trước dẫn đường với những bước đi vững chãi, Magician đoán người đàn ông này có vị trí không nhỏ, đặc biệt hơn thứ sát khí ông ta có chắc chắn chỉ tồn tại ở những người đã từng vào sinh ra tử nơi chiến trận. Điều khiến anh càng dè chừng hơn đó là lúc đánh xe ngựa cũng như chèo thuyền, sát khí ấy dường như được người đàn ông này giấu kín. Nhưng sự phấn khích trong anh lớn hơn cả, bởi anh thích những con người thú vị như vậy. F lên tiếng hỏi:
– Ngài đang dẫn chúng tôi đi đâu vậy?
– Các ngươi cần được ăn uống, tắm rửa, học một số quy tắc để chuẩn bị diện kiến hoàng hậu của chúng ta, hãy nhớ kĩ, tên người là Empress.
– Vậy xin được hỏi, chúng tôi có được tự do đi tham quan nơi này không?
– Các ngươi luôn được tự do, Empress nhân từ không coi ai là tù binh cả. Việc ta đi đón các người là theo lệnh của Hoàng đế vĩ đại Emperor, để đề phòng bất trắc không cần thiết đến với nữ hoàng Empress.
Lúc này Magician mới lên tiếng:
– Liệu việc ấy không làm phiền gì đến ngài chứ?
Khan bình thản đáp:
– Không hề, cũng lâu rồi ta chưa có dịp được gặp một kẻ bịp bợm và một tên ngốc đi cùng nhau.
F cảm thấy người này coi thường họ. Magician liền tiếp lời:
– Hãy rộng lượng nếu chúng tôi có những điểm khiến ngài cảm thấy không hài lòng. Nhưng tôi hy vọng ngài sẽ công bằng trong tất cả mọi chuyện, từ việc đánh giá đúng những thiếu sót cho đến cả những đóng góp sắp tới của chúng tôi nữa.
Khan dường như không quan tâm lắm đến cuộc nói chuyện vừa rồi. Với giọng đều đều ông nói:
– Hai ngươi sẽ ở trong gian phòng trên cùng của lâu đài, sẽ có người hầu phục vụ mọi nhu cầu chính đáng.
Sau đó ông ta định rời đi, Magician vội ngăn lại:
– Khi nào hoàng hậu mới gặp chúng tôi?
– Ngay khi người từ cánh đồng lúa mỳ trở về
– Nữ hoàng ra đó để làm đồng?? F kinh ngạc thốt ra.
– Phải, Emperor vĩ đại chọn vị hôn phu của mình không chỉ bởi nhan sắc .- Đột nhiên Khan nói thêm:
– Các ngươi hãy lưu ý giữ thái độ cung kính và tuân theo những phép tắc đã được hướng dẫn khi gặp người, ta sẽ luôn ở đây. – Những từ cuối cùng này giọng rất trầm, dường như đe dọa. F cảm thấy lo lắng thật sự còn Magician chỉ khẽ gật đầu. “Chỉ là mấy trò tiểu xảo thử phản ứng của hệ thần kinh thôi, cũng không phải là chưa từng gặp” anh nghĩ.
Hai người được một viên hầu cận khác đến dẫn đi, lúc này F mới có thể thở mạnh đôi chút và quan sát lâu đài. Đây là một tòa lâu đài rộng lớn với những cây cột sừng sững, những hành lang rộng và không biết bao nhiêu gian phòng lớn nhỏ nằm khắp lối đi, trên tường là những bức tranh cổ hoặc những phù điêu miêu tả về các đề tài thần thoại, lịch sử, nghệ thuật. Khi đi qua một gian phòng rất lớn, có lẽ là gian phòng dành cho những dịp quan trọng F thấy sáu bức phù điêu bằng đá, bên trên cùng là hình ảnh một người đàn ông tay cầm quyền trượng và một người phụ nữ mang vương miện bằng vàng, bên dưới là bốn người đàn ông trong những phục sức chiến trận kì lạ. Thấy F chần chừ muốn nhìn ngắm kĩ hơn, người hầu cận giải thích:
– Đây là phù điêu mô tả huyền thoại sống của đế quốc chúng tôi: Hoàng đế Emperor vĩ đại, Hoàng hậu Empress nhân từ cùng bốn vị công thần cai quản bốn phương là các đại thần: Shogun, Baron, Mandarin và Khan.
Khi nghe đến cái tên cuối cùng, Magician chú ý đến bức phù điêu cuối hơn, đó là một người đàn ông lực lưỡng, mình để trần ngồi trên lưng ngựa. Thân thể ông ta đầy sẹo còn tay đang dương môt cây cung lớn để ngắm bắn gì đó. Gương mặt thì Magician đã gặp rồi, chỉ mới ít phút trước.
Sau khi được sắp xếp chỗ ăn nghỉ trong một căn phòng sạch sẽ, bày trí đơn giản nhưng lịch sự, F thoải mái ngả lưng lên chiếc giường vắt tay lên trán để hồi tưởng lại quãng thời gian vừa qua. Anh tin rằng cho đến lúc này thì hành trình vẫn đang diễn ra hết sức tốt đẹp, mặc dù người thầy của anh có đôi lúc khó hiểu nhưng anh cũng không ép bản thân mình phải hiểu ai đó quá rõ chỉ qua suy đoán hay cảm nhận chủ quan. Có thể là chưa đến lúc táo chín, là một người nông dân, anh biết không thể vội khi thu hoạch, cần phải thật cần mẫn chăm chút cái cây trước đã. Đột nhiên F nảy ra ý tưởng viết nhật ký để không bỏ sót những gì đã xảy ra trên đường đi. Anh vùng dậy mở cửa bước nhanh ra khỏi phòng.
Ở căn phòng đối diện, Magician đang kiểm tra lại hành lý và tâm lý của chính mình trước khi diện kiến hoàng hậu. Không thể gặp gỡ những người quan trọng mà thiếu đi sự chuẩn bị.
Một lúc sau, viên hầu cận trở lại và dẫn hai người đến nhà tắm, giúp họ chuẩn bị y phục mới và giảng giải một số điều cơ bản mà người thường cần phải biết khi được diện kiến Empress. Anh ta làm việc ấy với sự tận tâm khiến Magician và F buộc phải ấn tượng.
…
Trong một gian phòng dành riêng cho việc dùng bữa của các thành viên trong hoàng tộc, có hai người đang ngồi đợi. Chiếc ghế ở chính giữa cái bàn dài trải khăn trắng vẫn trống. Một bên F đang thích thú ngắm nghía những chiếc dao, nĩa, chân nến nạm bạc quý giá phát ra thứ ánh sáng nhè nhẹ, một bên là Magician trầm tư ngắm bức tranh ở đối diện, bức tranh vẽ một cô gái đang ung dung vẽ tranh, phía sau là người đàn ông và một phụ nữ với cái nhìn trìu mến. Anh thấy lạ là cô gái vẽ gia đình mình trong khi ngồi quay lưng về phía họ, còn phía trước là một rừng cây.
– Các vị khách quý của ta đã đói bụng rồi chứ?
Một người phụ nữ có mái tóc vàng khá đẹp mở cửa bước vào.
Ngay lúc ấy cả Magician và F đều đứng dậy cúi chào nhưng nhanh hơn, Empress đã ra hiệu để họ ngồi xuống rồi nói:
– Cậu có thể sang ngồi cạnh thầy của mình được chứ? Đã lâu lắm rồi ta không có khách, ta muốn được ngắm nhìn họ thật kỹ.
F liền đi sang ngồi cạnh Magician, có chút băn khoăn về chiếc ghế trống ở giữa kia.
– Chúng ta có thể bắt đầu dùng bữa rồi đây. Hãy thoải mái thưởng thức nhé.
– Thần là Pháp sư Magician còn bên cạnh đây là học trò the Fool. Rất vinh hạnh khi được hoàng hậu chiếu cố đặc cách mời dùng bữa tối tại căn phòng chỉ dành riêng cho hoàng tộc này.
Hoàng hậu không nói gì chỉ mỉm cười nhẹ khuyến khích Magician. Hình ảnh ấy đột nhiên khiến anh nhớ đến ngày đầu tiên khi đến với gia đình cha mẹ nuôi, trong bữa ăn đầu tiên, anh đã rất lúng túng vì không biết sử dụng dao dĩa đúng cách nhưng mẹ nuôi đã trấn an anh bằng nụ cười tương tự.
Các món ăn lần lượt được bưng ra, mùi thức ăn chín tới thơm phức khiến ai cũng cảm thấy đói bụng. F nhận thấy ngoài việc các món ăn ngon được bày biện rất khéo thì hương vị cũng không chê vào đâu được. Họ ăn trong im lặng, hoàng hậu Empress không động đến thịt, bà ăn các loại rau củ trộn hoặc hấp chín kèm với một ít trái cây tươi và dĩ nhiên một chút rất ít rượu vang để mời khách theo phép lịch sự.
Sau khi ăn xong, Empress mời họ sang phòng dùng trà. Một căn phòng ấm áp, có lò sưởi với một dãy cửa sổ lớn, đủ để quan sát bầu trời đêm và đêm nay may mắn hơn là có trăng. Bóng cửa sổ in lên tấm thảm lớn được thêu cầu kì làm cho ở đây có chút gì đó vừa sang trọng, vừa cô quạnh. Không khí trong phòng có một mùi thơm tương tự mùi quế. Bà ngồi gọn trên một chiếc ghế tựa gần lò sưởi, bên cạnh là chiếc bàn thấp đang đặt một vật gì đó được đan dở, một vài cuốn sách mở hé với chi chít chỗ được đánh dấu. Họ tiếp tục uống trà trong im lặng. F say sưa hít hà hương thơm thanh mát, vị dịu ngọt trong chén trà ngon nhất từ trước đến nay anh từng được uống. Magician thì thận trọng nhấp từng ngụm, anh vẫn chưa đoán ra hoàng hậu muốn gì, điều này khiến anh cảm thấy dường như tách trà của anh bị đun quá tay, nó hơi ngăm ngăm đắng. Empress, có lẽ, thật sự nghĩ để khách tự nhiên là cách đón tiếp tốt nhất nên bà không có vẻ gì muốn gợi chuyện, bà uống trà và nhìn ra ô cửa sổ nơi mảnh trăng sáng đang rọi vào một chiếc tủ bày một vài chiếc gương bạc khiến chúng càng trở nên lấp lánh hơn.
– Thưa hoàng hậu Empress, liệu thần có thể hỏi người là tại sao chúng thần lại ở đây không?- F đột ngột lên tiếng hỏi.
Lúc này Empress chậm rãi đặt tách trà xuống rồi nhìn thẳng vào F, trả lời:
– Ta rất muốn nhờ các ngươi một việc, nhưng thực sự việc đó quá khó và vô lý đến nỗi chính bản thân ta cũng cảm thấy không thể mở lời. Có lẽ ta không nên đẩy rắc rối của gia đình ta cho các người nhưng thật sự để điềm nhiên ở tòa lâu đài an toàn này uống trà trong khi chồng cùng con gái mình đang gặp nguy hiểm là điều không thể. Ta vẫn đang cần thời gian để tiếp tục suy nghĩ.
– Nếu vậy thì xin Hoàng hậu thứ lỗi, chúng thần cảm thấy mệt nên muốn về nghỉ sớm, dĩ nhiên kèm sự cho phép của người.
– Đương nhiên là được, hãy nghỉ ngơi, các anh là khách quý của ta mà. Nếu cần thứ gì thì đừng ngại.
Magician mỉm cười đáp lễ rồi cùng F lui ra.
Lúc này chỉ còn lại một mình trong phòng, Empress ngồi trầm tư trong một khoảng không gian thật im lặng, sau đó bà lại tiếp tục đan. Dường như bà rất muốn hoàn thành công việc này bằng tất cả sự tập trung và tỉ mỉ mà mình có.
Trên đường về phòng F lên tiếng hỏi nhỏ:
– Như vậy ngày mai chúng ta sẽ trả lời hoàng hậu đúng không?
Magician lắc đầu.
– Ngày kia chăng?
Tiếp tục lắc đầu.
Đến khi cái bóng với tấm áo choàng đỏ khuất sau cánh cửa buồng thì F mới nghe vọng lại một câu nói, tuy nhỏ nhưng quả quyết “Chúng ta đang đợi sự dứt khoát từ hoàng hậu”, “và dĩ nhiên cả sự chân thành của bà ta nữa”. Phần sau Magician không nói ra, bởi anh không thể giải thích cho F hiểu rằng anh luôn có thói quen kiểm tra sự đáng tin của ai đó thông qua lời nói của họ, và nếu nữ hoàng đang nói ngược lại với mong muốn của bản thân để khích lệ tính hào hiệp trong họ thì bà đang mắc sai lầm rất lớn.
Đêm hôm ấy F ngủ không ngon, anh muốn ra ngoài để đi dạo. Anh cũng không chú ý lắm đến việc khi đang làm khách thì tốt nhất là đừng tự do đi dạo trong nơi ở của chủ nhà. Anh ngạc nhiên khi thấy phòng trà vẫn sáng đèn thế rồi trí tò mò dẫn thẳng anh về phía đó. Empress đang đọc sách. Khi F bước đến cửa thì bà trông thấy anh và ra hiệu cho anh vào.
– Có gì khiến cậu lo lắng sao?
– Không thưa nữ hoàng, chỉ là tôi đang không hiểu một số chuyện về gia đình người.
Empress gấp cuốn sách lại và nhẹ nhàng đặt nó sang bên cạnh. Sau đó bà nhìn thẳng vào mặt F, nói:
– Cậu có gia đình chứ?
– Thưa nữ hoàng, tôi mồ côi từ nhỏ.
– Ta rất tiếc khi nghe vậy. Cậu đã làm thế nào để trưởng thành như hôm nay?
– Thưa nữ hoàng, tôi làm việc chăm chỉ, tập cho mình thói quen thật thà và thế là mọi người trong làng thường giúp đỡ tôi.
– Ai dạy cậu những điều ấy? Ý ta là chăm chỉ và thật thà.
– Khi còn nhỏ tôi có thử bắt chước một vài kẻ trong làng đi ăn trộm. Mọi việc rất trót lọt và tôi luôn no bụng. Tôi hay trộm bánh mỳ của một bà lão, bà ấy cũng rất nghèo, thưa nữ hoàng ,nhưng không hiểu sao luôn có thừa bánh mỳ để tôi lấy, và lại đúng chỗ ngay gần cửa sổ chỉ cần thò tay vào là với được. Tôi rất hãnh diện vì mình là một tên trộm giỏi, thậm chí tôi còn nghĩ mình sẽ sống được cả đời sung túc bằng nghề ăn trộm. Bỗng một hôm bên cạnh bánh mỳ tôi còn thấy thêm cả một cuốn sách, tôi đã lấy cả hai. Sau khi ăn hết bánh mỳ thì tôi lôi sách ra xem, nhưng tiếc thay tôi không biết chữ, may mắn sao, sách chỉ toàn là tranh…
– Những bức tranh trong đó vẽ gì thế? Empress tỏ ra hứng thú.
– Người có tin được không? toàn là hình ảnh của tôi, lúc nghịch ngợm, lúc trộm bánh mỳ và cả bức tranh tôi đang lấy bánh mỳ và cuốn sách nữa. Sau trang đó thì đến trang vẽ cảnh tôi đến gặp người trồng táo ở làng, bác ta để quên một chiếc túi to ở góc quán rượu, tôi mang túi đó đến cho bác, bác ấy rất vui và tiếp theo tôi đi làm thuê cho bác ta, có tiền công tôi cầm tiền để mua các cuốn sách, tiếp nữa là cảnh tôi kể cho những đứa trẻ giống tôi trong làng nghe các câu truyện, trang kế tiếp là cảnh chúng tôi hân hoan làm bánh mỳ và phát cho những đứa trẻ mồ côi khác. Và đặc biệt nhất là bức tranh cuối cùng khi tôi đang làm chủ một mảnh vườn trồng toàn táo, bên cạnh đó là những lò làm bánh mỳ rất to…
Nhìn thấy Empress vẫn chăm chú lắng nghe, F càng hăng hái kể.
– Ngay sau khi gấp cuốn sách lại, tôi rất háo hức và nhớ đến trang sách có hình ảnh tiếp theo, đó là chiếc túi ở quán rượu.Tôi vội vàng chạy đến đó, ở góc quán đúng là có một cái túi y như trong tranh vẽ, tôi vô cùng hồi hộp và chạy thật nhanh tới chỗ người trồng táo, bác rất vui và khen tôi thật thà, lần đầu tiên trong đời tôi hãnh diện vì mình là một người thật thà. Bác ấy muốn tôi ở lại giúp đỡ trồng táo. Sau đó bác ấy còn dạy bảo tôi thêm nhiều thứ khác nữa, chưa kể tháng nào tôi cũng có một chút tiền công. Tôi lại dùng tiền ấy để mua sách và khi đọc được điều gì đó mới, tôi lại chia sẻ và mọi việc rất tốt đẹp cho đến lúc bác làm vườn đột ngột qua đời và để lại cho tôi mảnh vườn.
– Còn về bà lão cậu thường hay ăn trộm bánh mỳ thì sao?
– Tôi đã đến xin lỗi bà và sau này mỗi khi thu hoạch táo, tôi thường chọn ra những quả ngon nhất cho bà. Bà cũng hay cho tôi bánh mỳ và thường khen tôi thật thà, chăm chỉ.
Gương mặt Empress giãn ra, bà hỏi:
– Vậy cậu có biết ai là tác giả của cuốn sách đặc biệt đó không?
– Thưa nữ hoàng, tôi mang ơn người đó cả cuộc đời mình.
Empress nhìn ra ô cửa sổ, đã quá khuya nhưng bà chưa thấy buồn ngủ, lâu rồi bà không có một giấc ngủ trọn vẹn. Rồi bà lên tiếng:
– Ta may mắn hơn cậu là có gia đình F ạ, ngay khi bắt đầu làm mẹ ta sẵn sàng cho mình suy nghĩ hi sinh mọi niềm vui cũng như tuổi trẻ của mình để bảo đảm sự ấm áp mà gia đình mang lại cho cô con gái duy nhất của ta, công chúa High Prietest. Hoàng đế Emperor là một vị vua anh minh, nhưng người sinh ra là để dành cho việc chinh phục và gắn liền tên tuổi mình với những chiến thắng vinh quang. Ta hiểu được người đã ước ao như thế nào về một hoàng tử khỏe mạnh để kế tục ngai vàng. Nhưng dù sao High Prietest cũng nhận được tình thương của cả cha và mẹ. Thậm chí nhiều hơn, bởi từ nhỏ đôi mắt nó đã không thể nhìn thấy gì. Sự êm đềm ấy kết thúc vào ngày con gái ta tròn năm tuổi, Hierophant, một bóng ma trong quá khứ trở lại phát động chiến tranh…
– Vậy ông ta là người hay là thứ gì đó khác? F có vẻ lo lắng.
– Trước đây đã từng là người, và là một con người có mối quan hệ rất phức tạp với chúng ta. Một con người với đầy đủ tính người nhất nhưng khi bị buộc phải biến thành một thứ đối lập không còn nhân tính thì trở thành một nỗi ám ảnh F ạ… Để bảo vệ đế quốc, chiến tranh đã nổ ra và để bảo vệ High Prietest ta đã bàn với chồng mình để đưa ra hiệp ước tạo nên ngôi đền trung lập và giấu con bé ở đó.
– Tôi vẫn chưa hiểu tại sao người làm vậy?. F nói
– Chỉ ngày hôm nay cậu chưa hiểu thôi F, ta thành thật mong cậu hãy lắng nghe ta, một người mẹ muốn che chở cho con mình dù có phải hi sinh tất cả, thậm chí là cả đế quốc này.
– Vậy Hierophant rất muốn thôn tính nơi đây?
– Hierophant chỉ muốn con bé. Đôi mắt của Empress chợt sâu thẳm và F cảm nhận trong ấy là một nỗi khổ mà bà đã âm thầm chịu đựng rất lâu.
– Vậy ra người muốn High Priestest ở ngôi đền trung lập, nơi mà cả hai thế lực không thể chạm đến, nhưng làm sao người thuyết phục được Priestest chấp nhận? ông ta phải hiểu rõ là ngay khi bị phát hiện thì chính bản thân ông ta sẽ bị Hierophant trừng phạt chứ ?
– Có thể cậu không tin, nhưng trái tim của một người mẹ có thể làm rất nhiều điều đấy. Cái ngày mà Hierophant quay lại, ta đã cầu xin bằng tất cả sự chân thành của mình, cho đến khi Priestest đồng ý thì con gái ta cũng đã từ một cô bé trở thành một thiếu nữ.
F hơi ngẩn ra, như vậy ít nhất là Empress đã cầu xin trong mười năm?
– Cho đến ngày Hierophant phát hiện ra sự thực ấy thì hắn đã rất giận và muốn trừng phạt Prietest, và con bé đã có một quyết định táo bạo. Nó muốn chấm dứt cuộc chiến này bằng mọi giá.
– Emperor đại đế đã biết con gái hai người hiện nằm trong tay Hierophant chưa?
– Không ai trong số bọn họ biết bởi hoàng đế cũng tập hợp lực lượng từ rất lâu rồi. Vậy là sau bao năm, trận chiến cuối cùng đã đến… Người sẽ đặt toàn bộ sinh mạng mình vào đó để tiêu diệt đến cùng kẻ thù và để lại cho con gái một đế quốc bình yên.
Bên ngoài trời đã dần sáng, F bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, anh xin phép nữ hoàng lui ra mặc dù cuộc nói chuyện này rất thú vị nhưng còn nhiều điểm anh chưa hiểu, anh cần ngủ để tâm trí được rõ ràng hơn.
Ngay sau khi nữ hoàng Empress rời khỏi căn phòng có hai chiếc bóng cạnh cửa sổ lướt rất nhanh vào chút màn đêm còn sót lại, họ nhìn thấy nhau nhưng không ai muốn lên tiếng.
….
Bữa trưa hôm ấy, chỉ có F và Magician dùng bữa cùng Khan, họ ăn ở một phòng ăn khác trong lâu đài cũng không kém phần sang trọng. F một tay cầm bánh mỳ, một tay lật từng trang sách được gạch chi chít, anh không cảm thầy phiền vì đó là một cuốn sách cũ. Quan trọng là nó được ban tặng bởi chính nữ hoàng. Magician cũng đã biết F không còn giữ cuộn da dê nữa, nhưng dù sao với họ thì đó chỉ là cuộn da dê chẳng rõ công dụng, và anh thầm mong mình đúng.
– Sau khi ăn xong, các ngươi hãy thu dọn hành lý, chúng ta sẽ lên đường ngay khi màn đêm buông xuống.
F còn chưa kịp phản ứng thì Magician đã đáp lời:
– Chúng tôi muốn từ biệt nữ hoàng, thưa ngài Khan.
– Người rất bận, sáng hôm nay người sẽ đi đến thăm khu mỏ và trước bữa trưa người sẽ ghé qua nông trại. Đầu giờ chiều người cần bàn bạc với các cố vấn về việc cải tạo đập nước và nâng cấp hệ thống cối xay gió, trước bữa chiều người cần gặp hiệp hội luyện kim. Tiếp đó người sẽ có chuyến đi thăm một vòng quanh các cánh đồng rồi mới trở về lâu đài.
– Vậy chúng tôi rất mong ngài sẽ nhờ người chuyển đến nữ hoàng tấm lòng biết ơn cùng lời từ biệt của chúng tôi.
– Ta chấp thuận.
Dùng bữa xong, đợi Khan đi khỏi, F ngay lập tức hỏi Magician:
– Vậy là chúng ta sẽ giúp nữ hoàng?
– Giúp bà ấy và giúp cả chính chúng ta nữa.
– Ngài làm tôi ngạc nhiên quá….
– Chỉ là ra quyết định khi có đủ thông tin cần thiết thôi, cậu cũng nên tập có thói quen này.
F quyết định sẽ dạo quanh một vòng lâu đài trước khi rời khỏi đây. Cùng lúc ấy trong lâu đài đột nhiên có nhiều tiếng động huyên náo.
Sáng nay, đội cận vệ tháp tùng không thấy nữ hoàng đến theo mệnh lệnh họ đã nhận được từ hôm trước. Viên đội trưởng đã lên gặp người hầu gái. Ngay sau khi vào phòng nữ hoàng, cô ta quay trở ra với sự hoảng loạn tột cùng. Phần còn lại đều là binh sĩ nên không ai dám tự tiện bước vào phòng riêng của nữa hoàng. May mắn thay, đại thần Khan kịp thời có mặt để buộc cô hầu gái lấy lại bình tĩnh.
Cô ta nói nữ hoàng Empress đã bị sát hại trong phòng.
Lúc ấy Magician đang ngồi nhìn ra cửa sổ, bên ngoài là màu vàng rực rỡ của nắng chiếu xuống cánh đồng lúa mì. F cùng chú chó nhỏ đang dạo chơi ngay đó mà không chú ý đến một nhóm lính đang từ phía lâu đài khẩn trương tiến đến.
…
(còn tiếp)
(ảnh: Internet)